Ngày không có gì ăn là điều bình thường

ưỡngmộngườichồngnghèođãtuổivẫnnhặtvechainuôivợ

Mỗi buổi tối, ông Huỳnh Tế (80 tuổi, ngụ quận Bình Thạnh, TP HCM) lại đạp xe đi nhặt ve chai đến 23h. Do sức khỏe yếu, buổi trưa nắng nóng không chịu được nên ông chọn buổi tối để ra ngoài.

ưỡngmộngườichồngnghèođãtuổivẫnnhặtvechainuôivợ

ưỡngmộngườichồngnghèođãtuổivẫnnhặtvechainuôivợ

Căn nhà 25m2 ẩm thấp, chất đầy ve chai do ông Tế nhặt được.

ưỡngmộngườichồngnghèođãtuổivẫnnhặtvechainuôivợ

Làm công việc này mấy chục năm qua, ông Tế kiếm nhiều nhất cũng được 30 nghìn đồng/ngày. Riêng ngày nào trời mưa, ông đành ở nhà ăn mì gói với vợ. Mỗi tháng, ông chi cho điện, nước, tiền thuốc men cho vợ hơn 550.000 đồng. Đồ dùng trong nhà, thức ăn, chủ yếu là do mạnh thường quân hay người dân xung quanh cho.

ưỡngmộngườichồngnghèođãtuổivẫnnhặtvechainuôivợ

Từng gặp nạn nên phải đeo chân giả, nhưng giờ đây chiếc chân giả ấy cũng đã nứt, gãy, phải dùng dây kẽm cột lại. Vì làm mất giấy chứng nhận thay chân, ông đành mang chiếc chân giả cũ nát nhiều năm qua.

ưỡngmộngườichồngnghèođãtuổivẫnnhặtvechainuôivợ

'Chắc người ta nghĩ tôi chết rồi, nên không đến thay nữa', ông Tế buồn rầu.

ưỡngmộngườichồngnghèođãtuổivẫnnhặtvechainuôivợ

ưỡngmộngườichồngnghèođãtuổivẫnnhặtvechainuôivợ

Đi lại khó khăn, bên chân giả cũng hư hỏng, không ít lần ông Tế ngã nhào xuống đường.

ưỡngmộngườichồngnghèođãtuổivẫnnhặtvechainuôivợ

Theo ông Tế, ngày không có gì ăn là điều bình thường. Tuổi đã già nên ông Tế thừa nhận hai vợ chồng ăn rất ít, nếu đói có thể đi ngủ để quên đi cái bụng kêu 'cồn cào'.

ưỡngmộngườichồngnghèođãtuổivẫnnhặtvechainuôivợ

Dạo quanh căn nhà chất đầy thùng giấy và các vật dụng bỏ đi, ông Tế bộc bạch đều là đồ xin được. Sống trong cảnh ẩm thấp nên không tránh được ruồi, muỗi và chuột bọ, hai vợ chồng ông quyết định cưu mang vài con mèo, để vừa làm bạn, vừa đuổi chuột.

ưỡngmộngườichồngnghèođãtuổivẫnnhặtvechainuôivợ

Làm việc đến tận khuya, nhưng tối nào bà Nguyễn Thị Út (73 tuổi, vợ ông Tế) cũng ngồi đợi sẵn, khi nào thấy ông xuất hiện thì mới cùng đi ngủ.

ưỡngmộngườichồngnghèođãtuổivẫnnhặtvechainuôivợ

ưỡngmộngườichồngnghèođãtuổivẫnnhặtvechainuôivợ

Nhà bếp đầy chật chội, cả hai ông bà phải dùng nhờ nhà vệ sinh của hàng xóm.

ưỡngmộngườichồngnghèođãtuổivẫnnhặtvechainuôivợ

Trước đây, bà Út cũng cùng chồng nhặt ve chai, phế liệu. Nhưng kể từ khi căn bệnh thấp khớp hành hạ, bàn chân sưng vù khiến bà không thể đi lại bình thường, phải chống gậy. Một mình ông Tế phải gánh vác mọi chi tiêu trong nhà. Dạo gần đây, căn bệnh viêm phổi chưa dứt, ông Tế chuyển qua suyễn rồi đau nhức toàn thân.

ưỡngmộngườichồngnghèođãtuổivẫnnhặtvechainuôivợ

Mơ được chở vợ đi chơi

ưỡngmộngườichồngnghèođãtuổivẫnnhặtvechainuôivợ

Cụ ông 80 tuổi kể rằng, do chiến tranh nên gia đình ông lưu lạc đến TP HCM. Lúc đó, ông được ba gửi nhờ người quen nuôi giúp tại Cư xá Đô Thành. Sau này lớn lên, ông Tế cũng chẳng còn nhớ quê hương ở đâu.

ưỡngmộngườichồngnghèođãtuổivẫnnhặtvechainuôivợ

Năm 13 tuổi, trong một lần đi ngang đường Trường Sa, ông nhìn thấy một mảnh đất nhỏ, xung quanh toàn nước nên đã xin người chủ cho đổ xi măng, dựng lều lên ở đến giờ.

ưỡngmộngườichồngnghèođãtuổivẫnnhặtvechainuôivợ